Tạp Chí Văn Hoá Phật Giáo số 30 |
Phải cố gắng thật nhiều để thôi không nghĩ về “người mới” đó nữa. Lần đầu tiên trong đời, tôi cảm thấy một cách trọn vẹn rằng mình là người vô cùng may mắn và hạnh phúc mà không cần đòi hỏi thêm điều gì khác ngoài tấm thân này. “Người mới” là người đã cho tôi cái cảm nhận đó một cách sâu sắc.
Tôi và “người mới” dĩ nhiên là không quen biết. Cô ta cũng là người ở trọ như tôi. Tôi nói đến cô vì cô là người khiến cho tất cả mọi người ở với cô đều phiền muộn, dù cô chỉ ở được trọn vẻn có ba ngày, đến cái tên của cô tôi cũng còn chưa biết. Tôi cũng phải cố gắng nhiều, chịu khó nhiều khi đối thoại với cô. Tôi đã suy nghĩ nhiều về cô, về những người có số phận như cô. Tôi từng tự dặn lòng rằng cô bị bệnh, rằng cô vì không bình thường nên cứ phải nói, phải làm những điều khiến mọi người phiền, mọi người ghét. Phải thương lấy cô thôi, đừng đòi hỏi gì khác ở cô, ít ra là cũng phải thông cảm, đừng trách móc gì “người mới” không bình thường đó cả. Và tôi cho rằng mọi người ở chỗ tôi đều muốn làm như thế đối với cô, tiếc là cô đã quá không bình thường khiến cho những người xung quanh cô không thể chấp nhận cô được nữa. Cô lại phải đi tìm một chỗ ở mới. Mà chắc rằng cô sẽ phải đi tìm rất nhiều lần như thế. Có thể cô thấy mọi người đối với cô thật vô lý, thật là tệ bạc…, cô làm sao biết cô đã làm gì sai, đã nói gì sai… vì cô có bình thường để nghĩ như người bình thường đâu, tự dưng tôi chạnh lòng khóc thương cho mất mát của cô.
(dvthuytrang@yahoo.com)
Tôi tên là Nguyễn Thị Hạnh, pháp danh Diệu Hiền, năm nay tôi 39 tuổi. Tôi đã quy y Tam Bảo được 8 năm nay, cuộc sống của tôi dần lấy lại được thăng bằng nhờ được nghe quý thầy giảng giải từ lời ăn tiếng nói đến cách cư xử hàng ngày với mọi người, với chồng con. Trước đây, tôi không sống chan hòa với hàng xóm cho lắm, nhưng bây giờ thì khác nhiều rồi, mọi người đã trở nên thương quý tôi. Đó là sự chuyển hóa nhiệm màu của Phật pháp, mà cũng là sự nỗ lực chuyển hóa những thói quen không hay của chính bản thân tôi.
Tôi đã cố gắng nhiều lắm để có thể thực hành việc không sát sinh. Nhưng không hiểu sao tôi rất ghét loài gián, cứ mỗi lần thấy chúng là tôi dùng bình xịt côn trùng để giết, điều đáng nói, tôi lại nghĩ đó là chuyện bình thường vì với con gián ai mà không khó chịu. Cho đến một hôm, tôi bất ngờ thấy con gái tôi, mới 9 tuổi, dùng cây đũa để lật một con gián đang nằm ngửa dưới sàn và nói : ‘‘Tội nghiệp hông, em đi đứng làm sao mà để như vậy nè. Chị giúp em rồi đó, chạy mau đi không người ta giẫm lên bây giờ’’. Nghe cháu nói đến đây, tôi nổi hết da gà vì cháu nói với con gián như nói với một con người. Từ đó tôi cố gắng vệ sinh nhà cửa, bếp núc để hạn chế sự xuất hiện của gián và tuyệt đối không sát sinh nữa.Bởi nếu tôi không ý thức điều đó, tôi sẽ làm tổn thương đến tâm từ bi của con tôi.
Có lẽ con gái tôi sẽ không đọc được những lời này, nhưng tôi mong VHPT cho tôi được gửi lời cảm ơn của một người làm mẹ đối với con cái. Không biết nhân duyên từ kiếp nào nay cháu đến với tôi, để chuyển hóa tôi, để tôi có cơ hội làm một người mẹ hiền. Tôi nghĩ rằng, mỗi người chung quanh chúng ta đều là cơ hội để chúng ta chuyển hóa. Cảm ơn cuộc sống !
Nguyễn Thị Hạnh
(Q.1, TP.HCM)